Ông Tổng “mất tích” với khoảng trống quyền lực trong Đảng còn kéo dài bao lâu?

Ngày 30/1, RFA Tiếng Việt đăng bài bình luận “Khoảng trống quyền lực trong Đảng còn kéo dài bao lâu?” của tác giả Trần Hiếu Chân.

Tác giả dẫn một tweet của Giáo sư Jonathan London từ Đại học Leiden (Hà Lan), viết khi hay tin sức khỏe của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng không được ổn định, cho rằng: “Việt Nam đang bước vào giai đoạn triết gia Gramsci gọi là “interregnum” (thời kỳ bất ổn và không chắc chắn): Quá khứ đang hấp hối, mà tương lai vẫn chưa được định hình…”

Tác giả đặt câu hỏi: Liệu khoảng trống quyền lực này sẽ còn kéo dài trong bao lâu?

Theo tác giả, rõ ràng, việc ông Trọng ra – vào bệnh viện, đã không còn là chuyện “bí mật quốc gia” nữa rồi.

Theo tin nội bộ – dĩ nhiên ẩn danh, bên cạnh Vương Chủ tịch, một vài cái tên khác đã được nhắc đến… để “truyền ngôi”. Về cuộc đua giữa Đại tướng Công an Tô Lâm với Đại tướng Quân đội Phan Văn Giang, nghe đồn lợi thế đang nghiêng về bên có “súng dài”. Vụ bắt khẩn cấp cựu Tổng Biên tập báo Thanh Niên Nguyễn Công Khế, được đồn là lệnh đánh vào “Đoàn phái”, để hạ uy tín các cựu thủ lĩnh một thời là Võ Văn Thưởng và Trương Thị Mai.

Tác giả nhận định, cuộc chuyển giao quyền lực lần này, nhìn bề ngoài, được tiến hành lặng lẽ, nhưng bên trong thì rất khẩn trương và nhiều thuyết âm mưu. Một nguồn thạo tin cho biết, cuộc đấu đá quyết liệt đến mức, Trung ương đã phải hoãn họp một lần!

Tác giả dẫn đánh giá trước đó của Giáo sư Alexander L. Vuving, từ Trung tâm Nghiên cứu An ninh châu Á – Thái Bình Dương Daniel K. Inouye, rằng: “Các ứng viên có khả năng nhất kế nhiệm ông Nguyễn Phú Trọng trong vai trò Tổng Bí thư là: Vương Đình Huệ, Chủ tịch Quốc hội và Trương Thị Mai, Thường trực Ban Bí thư, Trưởng Ban Tổ chức Trung ương”.

Tác giả nhận xét, điều khá ngạc nhiên đối với giới quan sát, đó là, dư luận trong xã hội Việt Nam phần lớn tỏ ra bàng quan trước cái tin Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có thể “ra đi”, hoặc ít nhất sẽ thôi giữ chức “Đảng trưởng”. Có hai khuynh hướng khá rõ rệt. Thứ nhất, cho rằng, ông Trọng có “ra đi” thì cũng là “hồng tang” rồi, vì bước sang tuổi 80, lại chịu nhiều bệnh tật, mà trụ được cho đến hôm nay, như thế là phúc nhà! Mọi chuyện sẽ có Đảng và Nhà nước lo, không có gì phải chộn rộn. Khuynh hướng thứ hai, tiêu cực hơn, cho rằng, chẳng mấy ai quan tâm đến người thay ông Trọng làm Tổng Bí thư. Tất cả sẽ là “vũ như cận”.

Tác giả nhắc đến bài viết “Uy tín Đảng cao hơn tương lai đất nước” trên VOA của Blogger Lê Quốc Quân, bình luận rằng, Việt Nam là một hình đồng dạng của Trung Quốc… Cả hệ thống chính trị đang loay hoay giải quyết bài toán “uy tín chính trị” của Đảng và các cá nhân lãnh đạo Đảng, chứ không phải là tương lai đất nước.

Tác giả cũng đề cập đến bài viết của Blogger Đồng Phụng Việt trên RFA mới đây, nhắc đến câu chuyện Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Lloyd Austin, cũng phải vào viện vì nhiễm trùng đường tiết niệu, nhưng đã không báo cáo cho Tổng thống, Quốc hội, và dân chúng Mỹ biết… Giữa lúc chính trường nước Mỹ đang trong tình trạng phân hóa chưa từng thấy, nhưng các đại diện của hai đảng, cả Cộng hòa lẫn Dân chủ, vẫn cùng soạn thảo một Dự luật, bắt buộc Hội đồng An ninh Quốc gia phải thông báo sớm và rạch ròi về những bất thường liên quan đến sức khỏe của các thành viên.

Tác giả bình luận, nước Mỹ là nơi không cần bi bô… “dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”, nhưng từ trước đến nay đã như thế và vẫn sẽ như thế. Còn Việt Nam ta, nơi có nền dân chủ “gấp vạn lần nền dân chủ xứ tư bản giẫy chết”, thì Đảng/Nhà nước vẫn giành và giữ vững vai trò “chủ nô”, không bao giờ cho “nô lệ” dưới quyền được biết, được bàn về sức khỏe của “các chủ nô”. Từ liu tiu như Nguyễn Bá Thanh, Đinh Thế Huynh… cho đến các loại “Tứ trụ” như Trần Đại Quang, hay những ngày này là Nguyễn Phú Trọng, ngoại trừ khi có tin quốc tang về các vị ấy!

Ý Nhi – thoibao.de

30.1.2024